Thế giới thật không công bằng, tại sao con người có thể vì sợ bác sĩ mà không đi khám bệnh, còn chó thì dù sợ cũng vẫn phải đi chứ, công bằng nơi đâu.
1. Khuôn mặt đầy vui vẻ vì “lâu lắm rồi mới được đưa đi chơi”.
2. “Ý khoan đã, đường này quen quen, hình như con đường này nó dẫn chỗ kia thì phải”.
3. “Chết rồi, lại bị con sen nó lừa đến phòng khám thú y rồi.”
4. Tiếp đến sẽ dùng ánh mắt hình viên đạn dành cho những kẻ phản bội.
5. Cố sức níu kéo dù đã biết sẽ vô dụng thôi.
6. “Anh sẽ bình an trở về mà, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh nha”.
7. Những việc xảy ra ở phòng khám như một thước phim “kinh hoàng” dần hiện về trong trí nhớ.
8. “Cố gắng lên người anh em, ai bảo chúng ta ngây thơ tin vào con sen.”
9. Vô cùng hối hận vì đã trót ham vui mà nhảy lên xe.
10. “Hãy cho em về nhà đi, em hứa từ nay sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.”
11. Thậm chí là gào khóc thảm thương trong tuyệt vọng chỉ mong cô chủ sẽ đổi ý.
12. Cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi đầu hàng trước số phận.
13. Cho tới lúc này mình mới hiểu “ngoan như cún” có nghĩa là gì.